Lời Nói Đầu
Việc mất đi một người thân
là một việc đau buồn, đôi khi khiến cho
người ở lại vật vã, khóc hận, kêu gào.Người xa lìa trần thế lại mang quá nhiều
vướng mắc lúc ra đi: nào là nghiệp chướng bề bề chưa thanh toán dứt, nào là
sân hận ngập trời không
tiêu tan được, nào là những ẩn tình chưa kịp giải bày v.v…Nói tóm lại, từ người
ra đi cho đến người ở lại, tất cả đều bị
chi phối bởi một chữ
“CHẾT.”Nếu chết là hết thì không có gì đáng nói! hưng khổ thay, thân xác chết
nhưng linh hồn không chết, và vì linh hồn không chết nên tất cả những vướng mắc
mà linh hồn lôi kéo theo, đã gây tạo sự phiền toái, sự vướng bận, trói buộcbước
chân của linh hồn, khiến cho không thể nào cất bước dễ dàng trên con đường tìm chỗ
thác sanh.Do ở cái
chết của người
mình yêu quý,
người mình tha thiết, người ở lại bắt buộc phải suy tư, để
tìm ra cách gởi gắm cho hết tâm tình của mình, lòng thương yêu dạt dào
của mình đến cho người quá
cố.Vong linh sau khi bỏ thân xác rồi, sẽ trở nên cô đơn, cảm thấy bơ vơ, lạc
lõng, rất cần… rất cần có Ai đó để giúp đỡ,
để chỉ dẫn và nhất là làm
cách nào để tháo gỡ những vướng mắc, buộc ràng, làm chùng bước tiến tới của
vong linh.Người ở lại biểu lộ tình thương yêu của mình, bằng cách giúp cho người
đã ra đi về bên kia thế giới, được nhẹ nhàng
cất bước;
phải biến tình
thương thành sức
mạnh để đẩy vong linh đi đến nơi đến chốn.Vong linh
cần được siêu độ.Thân nhân cần phải hành trì việc siêu độ.
Quyển sách: 49 Ngày Siệu Độ
Cho Thân Nhân: Nghi Thức
và Giảng Giải đáp ứng được
nhu cầu cho cả đôi bên - người sống lẫn người chết.Việc siêu độ đòi hỏi người
chủ lễ, đem công năng tu tập của mình cộng với một tấm chân tình, thành tâm
thành ý hướng dẫn và giúp đỡ cho vong linh tu tập trong 49 ngày, để vong linh
buông bỏ được gánh nặng trên vai mình, trí huệ bừng sáng, nhận ra được hướng đi
của mình, vong linh nhẹ nhàng cất bước. Nếu người chủ lễ chưa từng biết tu tập,
nhưng có được một tấm chân tình thật kiên cố, một tình yêu thương dạt dào, một ước
nguyện vững chắc, một lòng tin tuyệt đối về việc mình làm, tất cả những điều đó
sẽ tạo nên một Tâm Lực mạnh mẽ, giúp cho người chủ lễ hoàn tất việc siêu độ cho
vong linh thân nhân của mình, một cách viên mãn và thành công.Người chủ lễ còn
sơ cơ, mới bước vào làm quen với Đạo, đem hết Tâm Lực của mình để vào việc siêu
độ cho thân nhân quá cố, công việc này là một “Ngòi Nổ,” đẩy mạnh bước tiến của
mình trên đường tu tập. Nếu người chủ lễ đã từng tu tập, nhờ vào việc siêu độ
cho vong linh, xem như đã gây tạo một công đức vô lượng vô biên, hồi hướng một
phần công đức này đến cho vong linh, để làm hành trang đủ đầy trên đường thác
sanh.Mặc dù người
thân của mình đã vĩnh
viễn ra đi, nhưng
mình vẫn có thể chăm sóc được cho người đó qua những cách thức tu tập, và
chuyển cái trí huệ, cái công đức TU của
mình đến cho người mình
thương mến qua
sự HỒI HƯỚNG, tạo nên một phương
tiện rất là vững chắc, tốt đẹp cho người thương của mình ở bên kia thế giới, được
ung dung tự tại mà ra đi.Vì vậy, đây là điều vô cùng lợi lạc cho cả đôi bên.Cho
nên, người còn trên dương thế, phải hiểu thật tận tường ý nghĩa của những lời
giải thích ở trong quyển sách này, vì vai trò của người chủ lễ vô cùng quan
trọng, trong việc chỉ dẫn đường cho vong linh đi đến nơi đến chốn.Muốn tỏ
lòng thương yêu,
nhớ nhung người
thân của mình đã khuất bóng,
không có gì hơn là TU TẬP và HỒI HƯỚNG công đức đó cho người thân của mình.Đó
là một cách duy nhất và chỉ một cách đó mà thôi.Vì tính cách lợi lạc cho người
sống lẫn người chết, quyển sách này được giảng giải rất tỉ mỉ và súc tích. Để
có thể nắm vững mọi vấn đề, giúp công việc siêu độ được hoàn tất mỹ mãn, không
thiếu sót, cần phải nên đọc đi đọc lại nhiều lần quyển sách để thâm nhập. Khi
có việc cần phải sử dụng, sẽ tránh được sự lúng túng và thiếu sót.Trong thời
gian có “HỮU SỰ,” nếu không có cơ hội đọc qua trướcquyển sách Siêu Độ này, người
đảm nhận vai trò chủ lễ, nên dành thời gian tối thiểu là một ngày trọnđể đọc
thật kỹ lưỡng quyển sách này. Tóm tắt lại những công việc cần phải làm, phải
chuẩn bị cho chính bản thân người chủ lễ, cho vong linh, cho bàn thờ, cho phần
Nghi Thức và việc giảng Pháp.Nên nhớ rằng: 49 ngày là thời gian “ĐẶC ÂN” để
giúp vong linh hoán chuyển cảnh giới. Chậm lại việc siêu độ trong 1 hay 2 ngày để
nghiên cứu thật kỹ cách thức siêu độ, sau đó thì nổ lực để siêu độ cho vong
linh trong một đường hướng đúng, đạt tới sự thành công; việc này vẫn tốt đẹp hơn
là làm trong sự vội vàng, hối hả, thiếu sót, vừa mất thì giờ mà cũng không đem
lại kết quả tốt đẹp. Vong cần được siêu thoát và chỉ có được 49 ngày “Nóng
Bỏng” để tu tập, để xoay chuyển tình thế. Sau 49 ngày thì khó lòng giúp đỡ cho
vong linh lắm. Vong linh sẽ rơi vào tình trạng không siêu thoát, sẽ gặp muôn điều
sầu khổ, rất uổng … rất uổng!!
Duyên Khởi
Việc siêu độ cho vong linh
không phải là việc làm mới mẻ. Từ hằng bao lâu nay, công việc siêu độ trong 49
ngày cho vong linh vẫn có, và vẫn còn hành trì cho đến ngày hôm nay. Tuy nhiên,
công việc làm này đã được thực hiện gần như cho lấy có, cho rồi việc. Có bao
giờ người chủ lễ đặt câu hỏi:
“Vong linh này đã siêu
thoát chưa?”Nếu có sự cảm nhận rằng vong chưa siêu thoát, thì việc trước tiên
phải hỏi rằng:“Việc hành trì nghi thức có đủ đầy hay không? Vong linh này đã vướng
mắc gì khi lìa đời? Làm sao để giúp cho vong linh tháo gỡ những vướng mắc đó?”Siêu
độ cho vong linh là cốt ý muốn giúp cho vong linh siêu thoát, nhẹ nhàng cất bước
tìm đường thác sanh. Nhưng khi làm công việc này, người chủ lễ lại tỏ ra rất
thờ ơ, không để một chút tâm thành, cốt yếu là làm sao cho lẹ, cho xong.Người
làm việc siêu độ với một sự thản nhiên, không có một chút tình cảm trìu mến,
không có một sự chắt chiu, sẽ không giúp được gì cho vong linh cả. Vì vậy, số
vong linh
không siêu thoát càng ngày
càng đông.Cõi Ta Bà ngày nay đang gặp nạn:
Đó là Vong tràn ngập lên dương
thế!Quy luật của Cõi Âm cũng rất chặt chẽ, trên nguyên tắc, vong linh không được
phép tràn ngập lên dương thế.Tuy nhiên, ngày nay, số người trên dương thế bị
dựa nhập rất nhiều. Có vô số trường hợp đáng tiếc xảy ra; có những tai nạn mới
thoạt nhìn thì cho đó là tai nạn thông thường, nhưng khi dùng trí huệ để phân
tích và phán đoán, thì rõ
ràng tai nạn xảy ra là do
sự dựa nhập. Những người bị dựa nhập gây nên việc đáng tiếc nhưng sau đó, đã tỏ
ra không biết rằng chính mình đã gây tạo điều không hay.Còn có những trường
hợp, người bị hôn mê sau nhiều ngày
tháng, khi chợt tỉnh lại,
bỗng đâm ra thông minh, khởi sắc hơn so với trước khi bị hôn mê.Cũng có khi
tỉnh lại mà nói bằng một ngôn ngữ khác, cũng
có trường hợp tỏ ra rất
ngu đần, không còn nhanh nhẹn, lanh lợi như xưa, v.v…Còn rất nhiều trường hợp
khác nữa, xảy ra không phải chỉ
ở một nơi, mà hầu như trên
toàn thế giới. Vì không siêu
thoát, nên vong
linh không nhận
ra được hướng đi đúng với nghiệp
lực của mình. Cũng vì không siêu thoát, nên vong không thể nào nhận được sự
giúp đỡ của Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát trong việc tìm người đúng duyên của mình để
thác sanh. Do đó, vong cứ ùa tràn lên dương thế và tự đi tìm, gây nên muôn điều
phiền phức cho người trên dương thế.Bên cạnh đó, vong lang thang cũng rất
nhiều, số thân nhân nhìn thấy trong giấc mộng, những người thân quá cố đã lâu,
quần áo tả tơi, đói khát cũng không phải là ít đâu!Thật ra, vong lang thang là
vong bị đọa trong địa ngục của chính họ:địa ngục lang thang.Khi còn thấy thân
nhân quá cố nhiều lần trong giấc mộng, điều đó có nghĩa là thân nhân không siêu
thoát, dù rằng đã qua đời từ lâu, 30 năm hay 60 năm, thậm chí 100 năm về trước;
đã không siêu thoát, thì dù mất đã bao lâu, cũng vẫn là không siêu thoát.Thân
nhân là những người duy nhất có thể nối kết được sợi dây tình cảm giữa vong
linh và thân nhân. Vì vậy, việc siêu độ cho vong linh, muốn đem đến một kết quả
tốt đẹp, thì chỉ có thể do thân nhân đảm nhận mà thôi.Vong linh chỉ có được vỏn
vẹn 49 ngày tu tập, thể hiện sự thành tâm sám hối, cải sửa của mình để vứt bỏ
xuống gánh nặng mình mang trên vai, tìm cầu một sự nhẹ nhàng, sáng suốt, mà cất
bước tìm đường thác sanh.
Chỉ có thân nhân mới có
thể đem hết sức mình, nổ lực cùng với vong linh tu tập, nhẫn nại, trì chí, dẫn
dắt, giúp vong linh sáng trí lên, nhận ra điều sai trái mình đã làm để ăn năn,
sám hối, và thần thức chân thành rung động.Đối
với những vong
linh còn đang
bị đọa đày nơi chốn Tam Đồ: Địa Ngục, Ngạ Quỷ, Súc Sanh, sự
giúp đỡ của thân nhân cũng không kém phần quan trọng.
Các vong linh này trông
ngóng từng ngày, từng giờ, cốt nhục thâm tình của mình trên dương thế, giúp cho
họ thoát được sự đọa đày.Trong
chiều hướng giúp đỡ cho
vong linh vừa
mới mất (còn trong thời hạn 49
ngày), hay đã mất từ lâu, mà thân nhân còn nghi ngờ là chưa siêu thoát, quyển
sách 49 Ngày
Siêu Độ Cho Thân Nhân:
Nghi Thức và Giảng Giảiđược dày công biên soạn, hầu tiếp tay cùng thân nhân của
người quá cố, tự mình siêu độ cho vong linh thâm tình của mình, bằng với tất cả
tấm chân tình, bằng một tình thương dạt
dào của người còn trên dương
thế đối với người bên kia thế giới.Việc giải thích, cắt nghĩa, chỉ dẫn cho vong
linh phải chậm rãi, gọn gàng, không dài dòng để vong có thể lãnh hội và thâm nhập
dễ dàng. Do đó, từ
ngữ được sử
dụng trong quyển sách này cũng
theo chiều hướng đó, dùng những lời
giản dị, dễ hiểu, ít danh
từ Hán-Việt, rất lợi lạc cho cả vong linh lẫn người chủ lễ. Một đứa bé vừa mới
chào đời, được nâng niu, chăm sóc như thế nào, thì Thần Thức của một thân xác
vừa mới lìa đời cũng phải được chắt chiu, trìu mến, thương yêu y như thế. Đứa
bé được nuôi nấng, dạy dỗ cho nên người. Thần Thức được dẫn dắt, chỉ dạy để tìm
được đường thác sanh.Chu kỳSanh Tử, Tử Sanh, không ai tránh khỏi. Cho nên, việc
siêu độ sẽ không trừ một ai cả, lần lượt kẻ trước, người sau. Ai cũng cầu mong
cho mình được siêu thoát, xin hãy biến sự cầu mong này thành sức mạnh, đẩy Tâm
Lực vững chắc
của mình,
trong việc giúp
cho người đi trước, được
ung dung tự tại trên đúng cảnh giới mình lựa chọn.Xin hãy
nhớ rằng: Nghi
thức dù hay
cách mấy mà việc
hành trì không với một tâm thành, không với một tấm lòng
tha thiết, đầy sự hững hờ,
thì kết quả vẫn không trọn vẹn, không tốt đẹp được.
Xin đem Công Đức của Pháp
Sự này hồi hướng cho khắp Pháp Giới Chúng Sanh:Người sống tìm được muôn điều
lợi lạc, hưởng trọn vẹn sự An Bình qua công năng tu tập. Người đã xa lìa trần
thế, được sự nồng nàn thương yêu của
thâm tình ruột thịt Siêu Độ,
để nhẹ nhàng cất bước.
Nam Mô A Di Đà Phật tác đại
chứng minh!
(Xem toàn bài ở: phuongdonghoaloi.blogspot.com)