CHÚ ĐẠI BI, NIỆM PHẬT, ĐỊA TẠNG – TU ĐÚNG MỚI CÓ KẾT QUẢ

Trong Phật pháp, mỗi bộ Kinh, mỗi câu chú, mỗi danh hiệu chư Phật, Bồ Tát đều có bổn nguyện riêng. Hiểu đúng thì công đức viên mãn, hiểu sai thì công phu trở thành uổng phí. Điều này, tiếc thay, rất nhiều người đang nhầm lẫn!
1. Vì sao tụng Chú Đại Bi không đưa về Cực Lạc?
Chú Đại Bi xuất phát từ Quan Thế Âm Bồ Tát, Ngài phát nguyện cứu khổ cứu nạn, giúp chúng sinh lìa tai ương, bệnh tật, hiểm nguy trong đời này. Cho nên, khi bạn thành tâm tụng Chú Đại Bi, cảm ứng là tiêu bệnh, tiêu tai, gia đạo bình an, đúng bổn nguyện của Ngài.
Nhưng nếu bạn tụng Chú Đại Bi mà mong vãng sanh Cực Lạc? Không đúng bổn nguyện, nên không được tiếp dẫn về Tây Phương, nếu có lâm chung về được cao lắm là cõi Trời
2. Niệm A Di Đà để làm gì?
Đức A Di Đà phát 48 đại nguyện để tiếp dẫn chúng sanh về Cực Lạc. Muốn được Ngài rước, bạn phải:
•Niệm danh hiệu Ngài, đủ Tín – Nguyện – Hạnh.
•Lúc lâm chung giữ chánh niệm, phát nguyện rõ ràng.
Niệm A Di Đà không phải để thoát nạn nhanh nhất, mà để vãng sanh sau khi mạng chung. Nên nhớ, thọ mạng chưa hết, dù niệm Phật hay tụng Chú vẫn còn sống, thọ mạng hết rồi, không ai kéo dài được, kể cả Ngài Quan Âm hay A Di Đà.
3. Địa Tạng Bồ Tát cứu ai?
Ngài Địa Tạng phát đại nguyện: “Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật.” Nghĩa là:
•Chuyên cứu chúng sanh đọa địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh.
•Nếu bạn muốn siêu độ ông bà, cha mẹ, vong linh thai nhi, thì tụng Kinh Địa Tạng là hợp bổn nguyện nhất. Và ngài chỉ cứu lên đến cõi Trời là hết.
4. Vấn đề nhiều người mắc phải
Có người tụng Chú Đại Bi cầu vãng sanh → không đúng.
Có người niệm A Di Đà cầu hết bệnh ngay lập tức → không đúng, hoặc niệm Phật để cứu người ở địa ngục, súc sanh, ngạ quỷ cũng không được, vì đó không phải hạnh nguyện của ngài.
Có người đọc Địa Tạng mà mong qua Tây Phương → không hợp nguyện lực.
Mỗi pháp môn, mỗi vị Phật, Bồ Tát có bổn nguyện khác nhau. Hãy tu đúng thì mới cảm ứng.
5. Ví dụ thực tế – Để hiểu cho rõ
•Người xuất gia, các thầy, các sư cô ở chùa đã phát tâm giải thoát nên thường tu thiền định hoặc niệm Phật đến nhất tâm bất loạn.
Nhất tâm thì không còn nghĩ bậy, không còn trôi lăn, đó là nhân để ra khỏi luân hồi sinh tử.
•Người tại gia, người trẻ, còn gia đình, còn sự nghiệp: Không phải cứ muốn vãng sanh là được ngay vì khi trong thân còn thọ mạng thì có muốn ch ết muốn vãng sanh thì cũng không ngay được. Tu từ bi, giữ giới, tụng chú, tụng kinh, lạy sám hối, cầu bình an, gia đình hạnh phúc… nhưng đừng quên gieo nhân niệm Phật hằng ngày, phát nguyện vãng sanh.
•Muốn báo hiếu ông bà, siêu độ vong linh: Tụng Kinh Địa Tạng, làm phước hồi hướng.
Cuối mỗi thời Kinh, đều có phần hồi hướng có niệm Phật, hồi hướng kèm nguyện vãng sanh Tây Phương, để dù làm việc thiện nào cũng không lạc khỏi mục tiêu giải thoát.
Đời người vô thường. Không ai biết lúc nào ra đi. Hôm nay khỏe mạnh, mai có thể nằm giường bệnh.
Vậy nên:
•Tụng Chú Đại Bi để cầu bình an cho hiện tại.
•Niệm thêm A Di Đà để gieo nhân vãng sanh cho tương lai.
•Tụng Kinh Địa Tạng để báo hiếu, siêu độ, tích phước cho cả mình và người thân.
Một người trí tuệ không cố chấp một pháp môn, mà hiểu căn cơ, hoàn cảnh, mục tiêu, rồi tu đúng, tu đủ, tu rộng để đời này an lành, đời sau giải thoát.
Đừng khư khư một pháp, đừng bảo chỉ Chú Đại Bi là nhất, hay chỉ Niệm Phật là đủ.
Mỗi pháp môn là một con đường. Hiểu nguyện lực của chư Phật – Bồ Tát, thực hành đúng pháp, mới thật sự được lợi ích lớn lao.
Phật pháp không gò bó ai vào một lối. Chỉ cần tu đúng nhân, quả sẽ đến đúng hẹn.
Nói thì dễ, hành mới khó. Đường tu là đường dài, không thể vài ngày mà thành tựu. Chỉ cần phát tâm kiên định, bền bỉ, hôm nay một chút, mai một chút, nhất định sẽ đến bờ an lạc.

Nam Mô A Di Đà Phật

Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát

Nam Mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét