(Tam Thánh Tây Phương) |
Trong nhiều bài kinh chúng ta cũng
thường thấy hình ảnh đức Phật bị bệnh tật, bị bệnh. Đúng vậy đã có thân thì phải có bệnh.
Vậy bệnh từ đâu đến? đức Phật dạy bệnh tật cũng do nhân quả sinh ra, do nghiệp
lực tác thành. Sau khi đọc qua bài Kinh Miếng Đá Vụn, chúng ta sẽ thấy được một
hình ảnh mô tả rất cụ thể và sinh động về một sự việc xảy ra khi chân của Đức
Phật bị miếng đá bể đâm phải vào chân.
Đó là một sự việc rất
thường tình, rất bình thường, rất giản dị của đức Phật trong những lúc Ngài bị
những chướng ngại ác pháp của môi trường nhân quả tấn công vào xác thân vô
thường.
Những lần đức Phật bị bệnh trên cái thân tứ đại vô thường này, thì tâm tư của Đức Phật không hờ biểu lộ một chút sợ hãi hoặc lo lắng gì cả.
Những lần đức Phật bị bệnh trên cái thân tứ đại vô thường này, thì tâm tư của Đức Phật không hờ biểu lộ một chút sợ hãi hoặc lo lắng gì cả.
Về thân thì những cảm
thọ rất đau đớn khốc liệt đang hoành hành liên tục hiện hữu trên xác thân của
Phật, mà về tâm thì Đức Phật chỉ hướng
đến đó là “chính niệm tỉnh giác”. Chúng ta hãy xem cách thức, phương pháp đức
Phật làm chủ vượt qua những cảm thọ của bệnh tật “Cảm thọ Thế Tôn mãnh
liệt. Thân cảm thọ khổ đau, nhói đau, nhức nhối, khốc liệt, không khoái tâm,
không thích thú. Nhưng Thế Tôn chánh niệm tỉnh giác, nhẫn chịu, không phiền
não”.
Phương pháp mà đức Phật
làm chủ bệnh, vượt qua bệnh tật đó là Phật chỉ dùng phương pháp “Chánh Niệm
Tỉnh Giác”. Trên thân này dù cảm thọ đau đớn khốc liệt đến đâu thì Ngài vẫn
không sợ hãi, vẫn không lo lắng, vẫn không bị tác động, vẫn không bị chi phối bởi những cảm giác, cảm thọ đau
đớn khốc liệt đang hiện hữu trên thân của Ngài.
Đời sống sinh hoạt của
đức Phật rất bình thường. Hằng ngày, đức Phật vẫn sống một đời sống “phạm hạnh”
trong sạch hoàn toàn. Sống với ba y một bát, ngày ăn một bữa, không cất giữ
tiền bạc, đức Phật là một du tăng khất sĩ nên không có nơi nào là chùa, tịnh
xá, để Ngài tạm trú lâu dài, Ngài thường
đi du tăng từ chỗ này đến chỗ kia để đem giáo pháp giác ngộ sự thật của khổ đau
đến cho chúng sanh có đầy đủ nhân duyên tiếp nhận chánh pháp.
Pháp sư Tịnh Không nói về những người ốm đau lâu ngày không khỏi (không do bệnh ung thư).Là những “người sống không ra sống mà chết không ra chết”.Những người này thường bị ốm do một hoặc nhiều bệnh và thường nằm hay ngồi một chỗ ngắn thì 2-3 năm dài thì hàng chục năm; có người dầm dề tại chỗ; có người ăn rất ít mà chỉ tốn tiền thuốc; có người không tốn tiền thuốc nhưng lại ăn rất khỏe “ăn như hùm đổ đó” con cháu phục dịch rất khổ; làm“khuynh gia bại sản”? Trong thực tế con cháu có gia đình người bệnh còn khênh người bệnh ra ngoài trời “Xin ông trời có mắt cho người bệnh đi sớm”; có gia đình còn đục mái nhà cho mưa nắng rọi vào mong người bệnh sớm ra đi?
Tại sao lại như vậy; Những
người này theo Pháp sư Tịnh Không:
Thứ nhất là do nhiều đời trước nhiều kiếp
(hay ngay trong đời này) nợ nần nhiều nên “oan gia trái chủ” đến đòi nợ? Và
hành cho con nợ ốm đau dài ngày?
Thứ hai: Do trong nhiều đời nhiều kiếp đã
tu và làm nhiều điều thiện lành hay ngay trong đời này; do vậy vẫn còn một chút “phước báu” muốn hưởng nốt rồi mới
“đi được”?
Gặp phải những cảnh trên; theo hóa giải
của PS Tịnh Không; là gia đình của người
bệnh nên “Khai thị” cho người bệnh là phải biết “Tu Phật” và “Tu Phước”(
các tôn giáo khác cũng thực hiện tương tự theo cách của Phật giáo). Tu Phật là niệm
Phật và Tu Phước là làm nhiều việc từ thiện.Trước tiên “nói để” người bệnh biết
đến Phật-Pháp vì đã là con người thì ai cũng phải trải qua quá trình “Sinh-Già-Bệnh-Chết”.
Đối với người bình thường có cuộc sống an lạc thì quá trình bệnh cũng ngắn rồi “đi
theo ông bà tổ tiên” hoặc người đã “Tu
Phật”thì “đi” rất nhanh không làm khổ con cháu; quá trình “ Già” thường dài hơn
và vẫn có cuộc sống khỏe-sống vui-sống có ích.
Hóa giải của PS Tịnh
Không đối với người bệnh mắc nợ trong
nhiều đời nhiều kiếp hay đời này mắc nợ nhiều thì đều “phải trả” trước khi “ra đi”; cho nên phải
hướng dẫn để người bệnh đồng ý “tu Phật và Quy y”; sau đó xem người bệnh có còn
tài sản gì không (nếu quy trị giá là tiền là tốt nhất); nếu người bệnh không
còn thì con cháu phải bàn nhau giúp người bệnh ; việc đầu tiên là sử dụng một
phần tài sản đó đến cúng dường “tam bảo”;
sau đó là làm từ thiện ngay trong xóm làng hay địa phương mình, như giúp người nghèo, góp xây trường học, góp quĩ khuyến
học, quĩ từ thiện…Những việc này phải thông tin để người bệnh biết và hàng ngày
hướng dẫn người bệnh “niệm phật A DI Đà”; nên để tượng Phật A Di Đà hoặc tượng Tam
thánh Phật (Tượng A DI ĐÀ-QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT-ĐẠI THẾ CHÍ-BỒ TÁT) trước mặt người
bệnh để nhìn thấy. Làm được như vậy thời
gian ngắn người bệnh sẽ “vãng sanh” về nước Cực Lạc của Đức Phật A
DI ĐÀ. Còn người "còn Phước báu" khi đã hưởng "hết phước" cũng mau siêu thoát về về nước Cực
Lạc của Đức Phật A DI ĐÀ;
(Trường hợp những người bệnh trên chưa hết số sẽ khỏi bệnh) ./,
(Ngô Lê Lợi- TP Hồ Chí Minh ngày
24/10/2018)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét